ĐỨC
ĐẠT LAI LẠT MA: Như tôi vừa mới đề cập, sự
tự ghét bỏ, tôi không nghĩ là có từ lúc mới sinh ra đã có loại cảm nhận
ấy. Tôi không nghĩ như thế. Sau này, khi tâm tư chúng ta trở nên
phức tạp hơn, não bộ chúng ta. Rồi thì tự mình phát triển một hoài bảo
hay khát vọng nào đấy. Thế rồi những khát vọng không thực tế, hoài bảo
viễn vông, một cách tự nhiên không bao giờ là đời sống vật chất rồi thì sự tự
ghét bỏ phát sinh… Tôi nghĩ là quý vị phải học hỏi, nghiên cứu, khảo sát
những người tự ghét bỏ họ, nó khởi đầu từ bao giờ? Quý vị có thể cha mẹ
họ, khi họ là những đứa bé thiếu nhi. Tôi không nghĩ những đứa trẻ thơ có
sự tự ghét bỏ. Tôi không nghĩ như thế. Rõ chứ? Bây giờ quý vị
(người hỏi) có thêm trách nhiệm tiến hành nghiên cứu và viết thành sách (cùng
mọi người cười). Và tôi cũng nghĩ, ngày nay, những nhà chuyên môn não bộ,
và một số nhà khoa học về cảm xúc con người cũng gene di truyền học, đây là một
chủ đề mới để khảo sát xa hơn, thảo luận xa hơn. Tôi cảm thấy như
thế. Câu hỏi tiếp.
HỎI: Một trong những quyển sách của ngài, có một đoạn
nói về viễn ly nói rằng, viễn ly với thế gian là từ bỏ sự luyến ái hay dính mắc
với thế gian không có nghĩa là ta tự tách rời với thế gian. Đối với những
người dễ dàng bị dính mắc thì cân bằng giữa luyến ái và viễn ly như thế nào và
làm sao chúng ta liên hệ trong việc giúp đở người khác nếu chúng ta
chưa gắn bó (dính mắc) với tâm bồ đề ?
ĐỨC
ĐẠT LAI LẠT MA: Tôi nghĩ là một ngày nào
trước tôi đã đề cập. Dĩ nhiên tôi không biết ý nghĩa chính xác của chữ
attachment (luyến ái, dính mắc, chấp trước) trong Anh Văn. Thông thường
tôi thấu hiểu attachment là một loại là một loại tham muốn, một loại năng lượng
hơi mù quáng, tương tự một loại khát vọng mù quáng,…, đấy là luyến ái… Tự tôi
là một Phật tử không nên phát triển sự luyến ái dính mắc với Đạo Phật.
Nếu tôi dính mắc Phật Pháp thế thì tâm tư bị thành kiến. Tâm tư thành
kiến không thể là thực tế vì tâm thành kiến không thể thấy thực tại của những
thứ khác, không thể thấy những thứ khác một cách khách quan, rất dính mắc với
tham muốn của chính mình. Rõ chứ! Nếu tôi có thể nói rằng ai đó
trong hàng ngũ lãnh đạo cứng rắn ở Bắc Kinh, họ nhìn nền văn hóa Tây Tạng hoàn
toàn tiêu cực (cười). Do vậy, tâm tư họ trở nên thành kiến, như thế ấy.
Một
lần nọ ở Úc Đại Lợi, nhiều năm về trước. Một cuộc gặp gở với những nhà
khoa học. Mọi người tự giới thiệu. Vừa vào lúc bắt đầu, một nhà
khoa học người Úc Đại Lợi, ông tự giới thiệu, "tôi là một nhà khoa học
người luôn luôn phân biệt khoa học đối với những người có quan điểm khác biệt
với khoa học". Ông đã sẳn sàng phân biệt khoa học. Đối với
những người như vậy, tôi nghĩ là rất khó khăn để chấp nhận về tâm thức, cảm
xúc. Họ chỉ cảm nhận về não bộ mà thôi.
Nên
một số nhà khoa học, với đầu óc rất cởi mở, vâng. Như tôi đã đề cập sáng
nay, trình độ thô của cảm xúc, của tâm thức hoàn toàn lệ thuộc vào não
bộ. Ngày nay các nhà khoa học bắt đầu chú ý đến việc rèn luyện tâm thức,
một ý nghĩa, nghĩ nhiều hơn về từ bi. Thái độ tinh thần ấy, thật sự tác
động đến não bộ, ảnh hưởng của khả tự điều chỉnh hay thay đổi của não bộ.
Thái độ ấy và sự thiền tập hay sự rèn luyện tinh thần, thật sự vấn đề ấy đưa
đến một số thay đổi, đôi khi có một số gia tăng. Cho nên một số nhà khoa
học bây giờ thật sự cho thấy một sự quan tâm, đưa ra một số câu hỏi mở về một
loại năng lượng nào đó riêng biệt với não bộ, có một sự nối kết gần gũi
giữa não bộ, hệ thống thần kinh và năng lượng ấy. Đôi khi não bộ, thần
kinh thay đổi đưa đến sự thay đổi của một số tâm thức hay năng lượng nào đó.
Ô,
có một trường hợp ở Hoa Kỳ, tôi nói chuyện với một số bác sĩ, nhà vật lý.
Tôi chỉ hỏi, rõ ràng một số sự kiện trên trình độ vật lý và một số thay đổi
trên trình độ não bộ. Một lần nữa, một số cảm xúc, một số thái độ cảm
giác phát triển. Điều đó là rõ ràng. Nhưng có một số trường hợp,
không có ảnh hưởng vật lý, không có gì cả, chúng ta chỉ ngồi im lặng, bổng
nhiên một tư tưởng phát sinh. Và tư tưởng ấy tác động đến não bộ và áp
lực ấy cũng thay đổi. Nên dường như đôi khi chỉ một chút tư tưởng có thể
đến và thay đổi tình trạng vật lý của thân thể. Nên dường như có năng
lượng nào đó ở đấy. Nên đôi khi có một chuyển nào đó ở trình độ vật lý
thân thể lại ảnh hưởng đến sự suy tư. Đôi khi ở trình độ tư tưởng, một số
chuyển động nào đó xảy ra lại ảnh hưởng đến não bộ. Tôi đã hỏi một bác
sĩ, họ trả lời dường như là thế, nhưng không phải như thế (cười). Như vậy
là thành kiến có phải không? Họ tin rằng tâm thức chỉ bảo vệ não bộ, chứ
không phải như thế.
Ngày
nay những nhà khoa học chân thành lanh lợi không làm như thế. Rồi thì
khoảng 1979, lần thăm viếng đầu tiên của tôi ở Mongolia qua Liên Bang Sô Viết,
qua Mosow, vẫn là cộng sản, tôi đã gặp một nhà khoa học ở đấy, tôi đề cập về cơ
quan thần kinh, chúng tôi gọi như nhãn thức, nhĩ thức, …, sáu thức. Một
nhà khoa học Liên Sô đã bác bỏ, và nói đấy chỉ là những danh từ tôn giáo
(cười). Thì đấy là một nhà khoa học, nhưng với đầu óc hẹp hòi
(cười). Trong khi một số người bạn của tôi, các nhà khoa học
Hoa Kỳ, một người rất nổi tiếng là Richard Davidson, Wisonsin University, là
một người bạn rất gần gũi của tôi trong nhiều năm, và một người Chi Lê, và
nhiều người khác, là những nhà khoa học rất lanh lợi và chân thành. Khi những
chủ đề mới xuất hiện, họ rất cởi mở đón nhận, có thể là đúng có thể là sai, tâm
tư cởi mở, thái độ rất tốt. Không thành kiến, nhìn một cách khách quan,
và luôn luôn khảo sát. 47:52
Cho
nên, não bộ, chúng tôi tin rằng ở trình độ thô của tâm thức, năng lượng hoàn
toàn lệ thuộc vào não bộ. Như sáng nay tôi đã đề cập, trong thời gian
ngủ, trong giấc mơ, các thức giác quan (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân) không hoạt
động; thức thứ sáu, ý thức làm việc. Với giấc mộng, chỉ tâm thức.
Rồi thì giấc ngủ sâu, không mơ mộng, những kinh nghiệm vi tế hơn của tâm
thức. Nên một cách kỷ thuật để nhận ra thời gian, nhận ra tôi đang mơ
ngủ, với kinh nghiệm ấy nên kiểm soát giấc mộng. Và qua cách ấy, cuối
cùng, chúng ta có thể tách rời thân thể trong mộng với thân thể vật lý.
Có một số trường hợp, qua rèn luyện. Các vấn đề này vẫn là huyền
bí. Khả năng ở đấy. Một số người thường, một số trường hợp đã trải
nghiệm trong thời gian ngủ nhận thức được là, 'tôi đang mộng', 'bây giờ tôi
đang ngủ'. Có ai có kinh nghiệm ấy không?
Nên
khi chúng ta trải nghiệm, thời gian mộng, thể trạng mơ ngủ, nhận ra rằng 'tôi
đang mơ ngủ' và trường hợp ấy, việc tập trung xa hơn, một địa điểm nào trong
thân thể, chính yếu ở đây (chỉ vào chấn thủy) ở giữa hai vú (mọi người cười) ở
đây. Nên trình độ ngủ mộng, trình độ thô của tâm thức, cảm giác, đã không
hoạt động. Rồi thì tình trạng mơ ngủ, quý vị tập trung ở đây (chỉ vào
giữa ngực) một cách thận trọng hòa tan tâm thức sâu hơn. Sự thực tập ấy là một
trong những sự thực tập, hòa tan như thế nào đối với trình độ thô của tâm
thức. Đối với những ai có kinh nghiệm tỉnh thức trong giấc mộng thì đừng
thờ ở với kinh nghiệm ấy, quý vị nên chú ý hơn về kinh nghiệm ấy thì ta sẽ biết
tại sao khi ngủ mơ ta biết là ta đang ngủ mơ, nhớ là tập trung ở đây.
Sự tan rả xa hơn trình độ tâm thức thô sẽ thâm nhập sâu hơn sâu hơn của tâm vi
tế. Đấy là một sự thực tập yoga như thế.
Trong
một vài trường hợp tôi cũng nhận ra tình trạng khi mở ngủ, nhưng rồi không có
tiến trình xa hơn, tôi là một người làm biếng, như thế ấy. Rồi thì
như vấn đề chết, vị giáo thọ trưởng lão của tôi, sau khi ngài tịch, bác sĩ đến,
khám nghiệm và tuyên bố ngài đã chết. Và 13 ngày sau, thân thể của ngài
vẫn mềm mại tươi tắn. Và tôi nghĩ 2 năm trước đây, ở Nam Ấn, đã có một vụ
3 tuần sau thân thể vẫn không bị phân hủy. Và một vấn đề hấp dẫn là trước
khi chết, vì bị bệnh hoạn lâu ngày, thân thể rất yếu đuối, thân thể lại trở nên
tươi tắn hơn, và duy trì trong 3 tuần.
Khoa
học đến nay chưa có giải thích gì. Sự giải thích của chúng tôi là, tất cả
trình độ thô của tâm thức và năng lượng tan biến nhưng tâm vi tế vẫn còn đấy,
và không chỉ vẫn ở đấy mà lại hơi hoạt động hơn nên nó tác động đến thân
thể vật chất.
Vào
đầu năm nay, có một kinh nghiệm kỳ lạ, một vị thượng thủ của Mongolia, một vị
lạt ma nhưng là người Tây Tạng, đã một lần bị tai biến mạch máu não, nên thân
thể rất yếu và khó khăn di chuyển. Năm ngoái tôi đã gặp gở khi tôi
thăm viếng Mongolia, thật sự là lần gặp gở cuối cùng và tôi đã nói với cụ rằng,
'bây giờ thân thể của ngài rất yếu, ngài nên nghĩ đến kiếp sống tới, ngài nên
nghĩ thêm về kiếp sống tới ở Mongolia', tôi đề nghị ngài như thế. Rồi thì
gần ngày tết của Tây Tạng, ngài gởi tôi một thông điệp rằng, khi nào ngài nên
tịch? (mọi người cười) Rồi tôi trả lời rằng, 'ngài nên tịch ở Mongolia, thời
gian ngài không phải bây giờ', lúc tết của Tây Tạng, 'và sau khi qua tết thì
đấy đúng là thời gian để tịch', (mọi người cười). Tôi đề cập như thế và
ngài đã làm theo đúng như vậy. Thật lạ kỳ. Sau đó vào ngày ngài
tịch, và sáng hôm sau, tôi đã nhận được một tin từ thị giả hỏi là phải làm
gì? Tôi đã gởi đại diện của tôi đến, nhưng máy bay không thể bay thẳng từ
Ấn Độ đến Mongolia mà phải bay qua Đại Hàn hay Nhật Bản nên bốn ngày sau mới
đến nơi, Ulanbato thủ đô Mongolia, sáng hôm ấy tôi nhận được tin, là một số
dung dịch đã tiết ra từ lỗ mũi của ngài, đấy là dấu hiệu chấm dứt sự thiền định
của ngài, và khi đại diện của tôi đến và làm lễ, thân thể của ngài nhủn xuống
và lúc ấy ngài thật sự tịch. Nên dường như sự thị tịch của ngài đã được
điều khiển từ Ấn Độ (mọi người cười). Khi tôi tịch ai điều khiển thì tôi
không biết (mọi người cười). Nhưng việc này thật huyền bí có phải không?
Theo sự giải thích của Đạo Phật, vâng có một số
lý do được giải thích. Còn bằng không thì chỉ là một kỳ lạ